- Mẹ à! Giọng nó đong đỏng. Bạn con toàn mua đồ hiệu mặc không đấy, một cái quần của nó đôi khi bằng cả chiếc xe máy con đang đi…con xin mẹ đấy…cho con tiền mua vài bộ đi… tết đến nơi rồi mà mẹ xem con xấu xí quê mùa chưa nè…

- Nhưng trong tủ con còn vài bộ, vẫn còn mới lắm mà…
==> Chuyện cây táo
- Trời… mẹ nói mấy bộ đó hả, toàn hàng đổ đóng, vài chục ngàn một cái, tại mẹ mua cho con thôi chứ không đời nào con mua.- Nhưng bây giờ làm sao mẹ có 5 triệu cho con bây giờ, nhà mình ngèo quá mà, con xem tết sắp đến rồi mà nhà mình có sắm sửa gì được đâu, nay con lại xin thêm 1 khoản tiền lớn như vậy…

- Mẹ ơi, cái nhà mình có vác ra đường được không, còn cái mặt con này, con phải gặp lũ bạn hằng ngày đấy, mặc đồ như con quê chết đi được.

- Nhưng mẹ thật sự không có tiền!!!

- Con không biết nếu mẹ không cho con thì con bỏ nhà đi, tự con đi tìm lấy vậy, con cũng chán sống ở ngôi nhà mục nát này lắm rồi!

- Mẹ… thôi được rồi con cho mẹ một tuần được không?

Vậy thì 1 tuần vậy… hừ!

Nó bỏ đi mẹ nó ngồi thở dài sau cuộc nói chuyện, những vết nhăn trên trán nay lại hiện rõ hơn, bà ngoái nhìn lên bàn thờ nơi có tấm hình chồng vẫn đang dõi mắt theo bà, bà khóc, bà trách sao ông ra đi quá sớm, để lại bà với những lo toan, bà trách sao ông không ở lại để cùng bà san sẻ những niềm vui, giờ đây cái gánh nặng trên vai bà lại được tăng lên, thằng con trai đang tuổi lớn lại không muốn thua sút bạn bè, bà phải làm sao đây khi trong nhà còn không có được 1 đôi đũa lành lặn, cái nghèo nó đeo đuổi bà bao năm nay giờ vẫn chưa buông tha. Bà lặng lẽ cúi mặt nước mắt chảy dài.

Vóc dáng bà nhỏ nhắn, lom khom để rửa từng cái bát cho nhà hàng, bà làm liên tục, không một phút nghỉ ngơi, bà chỉ biết làm càng nhiều thì sẽ có càng nhiều tiền, bà nhận thêm phần việc đan giỏ len của cô hàng xóm để kiếm thêm vài đồng vào buổi tối, bà ít ăn hơn, bà chỉ biết làm và làm.

Có lẽ giây phút mà bà rời khỏi công việc là lúc đi hâm nóng đồ ăn cho nó, bà lo cho nó từng miếng cơm, sợ thức ăn không đủ nóng sẽ làm nó khó nuốt, sợ cái bổn phận làm mẹ chưa tròn với con, bà lo lắng nhiều điều, việc nó đi sớm về trễ cũng làm bà đau đáu, mắt bà càng ngày càng sâu húp, tưởng chừng như không thể nhìn thấy đôi mắt luôn u buồn nữa.

Lại là trứng à… hôm qua trứng luộc hôm nay trứng chiên, hôm qua canh bí hôm nay canh bầu… mẹ à… mẹ có hâm nóng mấy món này bao nhiêu lần đi chăng nữa thì con cũng chẳng thể nào nuốt trôi, sao mẹ dè xẻn thế… mẹ xài thoáng một chút nữa có được không.

- Mẹ…mẹ…

- Ngày mai con không muốn thấy mấy món trứng này nữa đâu… mẹ hiểu con nói gì rồi đó.

Với bà nó còn hơn cả 1 đứa con, dường như nó là một trách nhiệm, một bổn phận mà bà phải luôn hoàn thành, đã biết làm thế nó sẽ càng hư, sẽ càng ngổ ngáo, nhưng vì bà quá thương con nên bà đành cam chịu.

Lời ra tiếng vào nói bà là người nhu nhược, ngu ngốc, nhưng nào có ai biết được tấm lòng của 1 người mẹ cao cả như thế nào.

- Xem như vậy mẹ cũng còn thương con, hôm nay có thịt và canh rau, khá hơn hôm qua nhưng sao canh ít vậy?

- À… hồi nãy mẹ hơi đói nên ăn trước 1 phần rồi, phần đó là của con.

Để ngoài tai những lời bà đang giải thích nó cho miếng thịt vào miệng nhai ngấu ngiến, bà nhìn nó ăn mà nước mắt bà trào, bà quay mặt đi, lặng lẽ không 1 tiếng động...bà lại tiếp túc trở lại với công việc của mình.

Đôi bàn tay nhám nhụi ấy bây giờ lại thêm những vết kim đâm vào, những lần như thế bà lại khẽ giật mình và cho ngón tay vào miệng ngậm, bà sợ cái đau làm bà la toáng lên làm nó thức giấc, những giây phút ấy đôi mắt bà ngồi với ngọn đèn dầu le lói, nhìn chiếc bóng của mình chảy dài trên tường bà trò chuyện với chiếc bóng ấy bằng những dòng suy nghĩ, bằng những cái rung ở bờ môi, bằng những giọt nước mắt căng tràn.

Bà trách cho thân phận quá ngèo, không thể lo cho đứa con trai yêu dấu được bữa cơm no trọn vẹn, bà trách sao mình vô dụng không thể cho con mình 1 chiếc áo đủ ấm, những lúc ấy chỉ có bà và bà cô độc, bà không biết chia sẻ cùng ai, rồi bà sợ những cơn gió đầu xuân thổi qua làm nó lạnh run, bà sợ những cơn mưa lạnh làm nó thức giấc vì những lỗ hỏng trên mái nhà và bà sợ, sợ 1 ngày nó sẽ bỏ bà ra đi, sợ cái cảnh không được nhìn thấy gương mặt thương yêu của nó, bà bấu chặt lòng ngực mà khóc.

Mẹ làm gì thế, sao chưa ngủ? Giọng nó chợt vang lên trong đêm

À… mẹ!!!

- Mẹ ăn cơm à?

- Uhm. mẹ làm nhiều quá nên mẹ đói.

- Trời ạ, nhà đã nghèo mà mẹ còn ăn 2,3 lần như thế gạo nào mà chịu nổi!

- Mẹ chỉ ăn phần cơm thừa ở nhà hàng để lại thôi con yên tâm.

- Mà mẹ ăn với gì vậy, không thấy đồ ăn, chỉ thấy bát nước thế này?

- À… tại mẹ đói quá, nhờ chén nước lọc này thay canh để dễ nuốt hơn đó mà, con đi ngủ đi mẹ ăn sắp xong rồi!

- Nước lọc cơ đấy, mẹ sang thật.

Càng gần đến ngày hẹn với nó bà càng căng sức ra. Bà cố gắng gượng đôi mắt yếu ớt của mình lên để chống lại cái mệt mỏi. Bà cố gắng làm cho xong hết cái giỏ này đến cái giỏ khác, cứ thế cho đến gà gáy bà mới chợp mắt đc 1 chút thì bà lại phải dậy đi, cái mệt mỏi của ngày hôm nay qua, lại được cộng dồn cho ngày hôm sau. Bà cố gắng quên đi tất cả. Đôi lần bà quá yếu , chỉ biết há thật to cổ họng ra lấy sức.



- Hôm nay đúng 1 tuần rồi đấy, mẹ có tiền cho con chưa?

- Mẹ có rồi nhưng con phải xài cho thật đúng.

- Mẹ lôi thôi quá, mà mẹ cũng hay thật đấy, 1 tuần đã kiếm đc 5 triệu.

- Đó là số tiền mẹ giành dụm cho tết này và số tiền những ngày qua mẹ đi làm có được… chỉ mong con biết quý trọng nó.

Trời, thôi mẹ đừng giáo huấn nữa, tiền của con đâu?

Đây, con cầm lấy!!! Tay bà đưa ra dè dặt.

- Sao toàn bạc lẻ thế… mà thôi cũng được, con đi đây.

Bà đổ khuỵu khi nó chưa kịp ra khỏi nhà.

Này mẹ sao thế, không lẽ mẹ không muốn cho con tiền mà phải giả bệnh thế à? Vậy thì giờ mẹ giữ lại đi con không cần nữa!

À… không. Bà nói bằng giọng run run, mẹ đau bụng xíu thôi lát nó hết à, không sao đâu con yên tâm. Tay bà ghì chặt bụng, miệng bấm thật chặt vào môi.

Nó quay đi vs số tiền trên tay.



- Mẹ à, số tiền này con chỉ mua đc 2 bộ thôi đấy mẹ lo mà kiếm thêm 1 ít!

Không có tiếng pà phảm hồi như mọi ngày, im phăng phắt

- Mẹ à… con đói rồi mẹ dọn cơm cho con ăn đi.

Vẫn thế… vẫn im lặng.

- Mẹ… mẹ sao thế này?

Nó la toáng lên khi thấy bà nằm dưới nền đất, môi tím tái khuôn mặt trắng bệch, cái lành lạnh đang không dừng thoát ra khỏi người bà…nó thất thần,bế sốc bà dậy chạy vội vào bệnh viện.

- Cậu có bao giờ thấy muỗi trong bao tử chưa? Bác sĩ nói với nó.

- Ý ông là sao tôi không hiểu???

- Tôi tìm thấy trong bụng mẹ cậu 1 hỗn hợp gồm cơm khô và nước mưa, kèm theo đó là rất nhiều muỗi và lăng quăng, có lẽ bà ăn cơm khô trong suốt thời gian dài làm loét bao tử, còn vũng nước mưa kia có lẽ bà uống để dễ trôi cơm hơn nhưng vô tình làm nhiễm trùng đoạn bao tử bị loét.

Nó đổ gục…

- Tôi thắc mắc tại sao bà không dùng nước sạch mà lại dùng nước mưa cùng cơm???

- Ông nhiều chuyện quá, tôi muốn biết mẹ tôi thế nào rồi?

Nó túm cổ áo ông bác sĩ.

- Rất tiếc, nếu mẹ cậu được đưa vào đây sớm hơn, hoặc bà đủ sức khỏe để chống lại cơn đau đó thì mọi chuyện đã khác… tôi xin lỗi.

Nó chết lặng, ông bác sĩ rời đi nhưng mang theo thứ quý báu nhất trần đời của nó, nó chỉ biết lặng im cho những giọt nước mắt nhẹ nhàng rơi, những giọt nước mắt vô vị. Giờ thì nó đã hiểu, bà nấu ít phần canh là để giành thêm ít tiền cho nó và cả bát nước mưa kia nữa. Sao nó không nhận ra sớm hơn, sao nó không quay lại đỡ bà khi bà gục ngã, sao nó lại bỏ đi để bây giờ nó quay về thì bà đã ra đi mãi mãi, sao nó không nhận ra bà đang yếu đi từng ngày vì nó.

Bật khóc trong im lặng, nó ôm chặt bộ đồ nó vừa mua, bộ quần áo mới được mua… bằng chính mạng sống của bà!!!
Bài xem thêm: Sửa máy in Samsung

Mạng sống của mẹ :(


- Mẹ à! Giọng nó đong đỏng. Bạn con toàn mua đồ hiệu mặc không đấy, một cái quần của nó đôi khi bằng cả chiếc xe máy con đang đi…con xin mẹ đấy…cho con tiền mua vài bộ đi… tết đến nơi rồi mà mẹ xem con xấu xí quê mùa chưa nè…

- Nhưng trong tủ con còn vài bộ, vẫn còn mới lắm mà…
==> Chuyện cây táo
- Trời… mẹ nói mấy bộ đó hả, toàn hàng đổ đóng, vài chục ngàn một cái, tại mẹ mua cho con thôi chứ không đời nào con mua.- Nhưng bây giờ làm sao mẹ có 5 triệu cho con bây giờ, nhà mình ngèo quá mà, con xem tết sắp đến rồi mà nhà mình có sắm sửa gì được đâu, nay con lại xin thêm 1 khoản tiền lớn như vậy…

- Mẹ ơi, cái nhà mình có vác ra đường được không, còn cái mặt con này, con phải gặp lũ bạn hằng ngày đấy, mặc đồ như con quê chết đi được.

- Nhưng mẹ thật sự không có tiền!!!

- Con không biết nếu mẹ không cho con thì con bỏ nhà đi, tự con đi tìm lấy vậy, con cũng chán sống ở ngôi nhà mục nát này lắm rồi!

- Mẹ… thôi được rồi con cho mẹ một tuần được không?

Vậy thì 1 tuần vậy… hừ!

Nó bỏ đi mẹ nó ngồi thở dài sau cuộc nói chuyện, những vết nhăn trên trán nay lại hiện rõ hơn, bà ngoái nhìn lên bàn thờ nơi có tấm hình chồng vẫn đang dõi mắt theo bà, bà khóc, bà trách sao ông ra đi quá sớm, để lại bà với những lo toan, bà trách sao ông không ở lại để cùng bà san sẻ những niềm vui, giờ đây cái gánh nặng trên vai bà lại được tăng lên, thằng con trai đang tuổi lớn lại không muốn thua sút bạn bè, bà phải làm sao đây khi trong nhà còn không có được 1 đôi đũa lành lặn, cái nghèo nó đeo đuổi bà bao năm nay giờ vẫn chưa buông tha. Bà lặng lẽ cúi mặt nước mắt chảy dài.

Vóc dáng bà nhỏ nhắn, lom khom để rửa từng cái bát cho nhà hàng, bà làm liên tục, không một phút nghỉ ngơi, bà chỉ biết làm càng nhiều thì sẽ có càng nhiều tiền, bà nhận thêm phần việc đan giỏ len của cô hàng xóm để kiếm thêm vài đồng vào buổi tối, bà ít ăn hơn, bà chỉ biết làm và làm.

Có lẽ giây phút mà bà rời khỏi công việc là lúc đi hâm nóng đồ ăn cho nó, bà lo cho nó từng miếng cơm, sợ thức ăn không đủ nóng sẽ làm nó khó nuốt, sợ cái bổn phận làm mẹ chưa tròn với con, bà lo lắng nhiều điều, việc nó đi sớm về trễ cũng làm bà đau đáu, mắt bà càng ngày càng sâu húp, tưởng chừng như không thể nhìn thấy đôi mắt luôn u buồn nữa.

Lại là trứng à… hôm qua trứng luộc hôm nay trứng chiên, hôm qua canh bí hôm nay canh bầu… mẹ à… mẹ có hâm nóng mấy món này bao nhiêu lần đi chăng nữa thì con cũng chẳng thể nào nuốt trôi, sao mẹ dè xẻn thế… mẹ xài thoáng một chút nữa có được không.

- Mẹ…mẹ…

- Ngày mai con không muốn thấy mấy món trứng này nữa đâu… mẹ hiểu con nói gì rồi đó.

Với bà nó còn hơn cả 1 đứa con, dường như nó là một trách nhiệm, một bổn phận mà bà phải luôn hoàn thành, đã biết làm thế nó sẽ càng hư, sẽ càng ngổ ngáo, nhưng vì bà quá thương con nên bà đành cam chịu.

Lời ra tiếng vào nói bà là người nhu nhược, ngu ngốc, nhưng nào có ai biết được tấm lòng của 1 người mẹ cao cả như thế nào.

- Xem như vậy mẹ cũng còn thương con, hôm nay có thịt và canh rau, khá hơn hôm qua nhưng sao canh ít vậy?

- À… hồi nãy mẹ hơi đói nên ăn trước 1 phần rồi, phần đó là của con.

Để ngoài tai những lời bà đang giải thích nó cho miếng thịt vào miệng nhai ngấu ngiến, bà nhìn nó ăn mà nước mắt bà trào, bà quay mặt đi, lặng lẽ không 1 tiếng động...bà lại tiếp túc trở lại với công việc của mình.

Đôi bàn tay nhám nhụi ấy bây giờ lại thêm những vết kim đâm vào, những lần như thế bà lại khẽ giật mình và cho ngón tay vào miệng ngậm, bà sợ cái đau làm bà la toáng lên làm nó thức giấc, những giây phút ấy đôi mắt bà ngồi với ngọn đèn dầu le lói, nhìn chiếc bóng của mình chảy dài trên tường bà trò chuyện với chiếc bóng ấy bằng những dòng suy nghĩ, bằng những cái rung ở bờ môi, bằng những giọt nước mắt căng tràn.

Bà trách cho thân phận quá ngèo, không thể lo cho đứa con trai yêu dấu được bữa cơm no trọn vẹn, bà trách sao mình vô dụng không thể cho con mình 1 chiếc áo đủ ấm, những lúc ấy chỉ có bà và bà cô độc, bà không biết chia sẻ cùng ai, rồi bà sợ những cơn gió đầu xuân thổi qua làm nó lạnh run, bà sợ những cơn mưa lạnh làm nó thức giấc vì những lỗ hỏng trên mái nhà và bà sợ, sợ 1 ngày nó sẽ bỏ bà ra đi, sợ cái cảnh không được nhìn thấy gương mặt thương yêu của nó, bà bấu chặt lòng ngực mà khóc.

Mẹ làm gì thế, sao chưa ngủ? Giọng nó chợt vang lên trong đêm

À… mẹ!!!

- Mẹ ăn cơm à?

- Uhm. mẹ làm nhiều quá nên mẹ đói.

- Trời ạ, nhà đã nghèo mà mẹ còn ăn 2,3 lần như thế gạo nào mà chịu nổi!

- Mẹ chỉ ăn phần cơm thừa ở nhà hàng để lại thôi con yên tâm.

- Mà mẹ ăn với gì vậy, không thấy đồ ăn, chỉ thấy bát nước thế này?

- À… tại mẹ đói quá, nhờ chén nước lọc này thay canh để dễ nuốt hơn đó mà, con đi ngủ đi mẹ ăn sắp xong rồi!

- Nước lọc cơ đấy, mẹ sang thật.

Càng gần đến ngày hẹn với nó bà càng căng sức ra. Bà cố gắng gượng đôi mắt yếu ớt của mình lên để chống lại cái mệt mỏi. Bà cố gắng làm cho xong hết cái giỏ này đến cái giỏ khác, cứ thế cho đến gà gáy bà mới chợp mắt đc 1 chút thì bà lại phải dậy đi, cái mệt mỏi của ngày hôm nay qua, lại được cộng dồn cho ngày hôm sau. Bà cố gắng quên đi tất cả. Đôi lần bà quá yếu , chỉ biết há thật to cổ họng ra lấy sức.



- Hôm nay đúng 1 tuần rồi đấy, mẹ có tiền cho con chưa?

- Mẹ có rồi nhưng con phải xài cho thật đúng.

- Mẹ lôi thôi quá, mà mẹ cũng hay thật đấy, 1 tuần đã kiếm đc 5 triệu.

- Đó là số tiền mẹ giành dụm cho tết này và số tiền những ngày qua mẹ đi làm có được… chỉ mong con biết quý trọng nó.

Trời, thôi mẹ đừng giáo huấn nữa, tiền của con đâu?

Đây, con cầm lấy!!! Tay bà đưa ra dè dặt.

- Sao toàn bạc lẻ thế… mà thôi cũng được, con đi đây.

Bà đổ khuỵu khi nó chưa kịp ra khỏi nhà.

Này mẹ sao thế, không lẽ mẹ không muốn cho con tiền mà phải giả bệnh thế à? Vậy thì giờ mẹ giữ lại đi con không cần nữa!

À… không. Bà nói bằng giọng run run, mẹ đau bụng xíu thôi lát nó hết à, không sao đâu con yên tâm. Tay bà ghì chặt bụng, miệng bấm thật chặt vào môi.

Nó quay đi vs số tiền trên tay.



- Mẹ à, số tiền này con chỉ mua đc 2 bộ thôi đấy mẹ lo mà kiếm thêm 1 ít!

Không có tiếng pà phảm hồi như mọi ngày, im phăng phắt

- Mẹ à… con đói rồi mẹ dọn cơm cho con ăn đi.

Vẫn thế… vẫn im lặng.

- Mẹ… mẹ sao thế này?

Nó la toáng lên khi thấy bà nằm dưới nền đất, môi tím tái khuôn mặt trắng bệch, cái lành lạnh đang không dừng thoát ra khỏi người bà…nó thất thần,bế sốc bà dậy chạy vội vào bệnh viện.

- Cậu có bao giờ thấy muỗi trong bao tử chưa? Bác sĩ nói với nó.

- Ý ông là sao tôi không hiểu???

- Tôi tìm thấy trong bụng mẹ cậu 1 hỗn hợp gồm cơm khô và nước mưa, kèm theo đó là rất nhiều muỗi và lăng quăng, có lẽ bà ăn cơm khô trong suốt thời gian dài làm loét bao tử, còn vũng nước mưa kia có lẽ bà uống để dễ trôi cơm hơn nhưng vô tình làm nhiễm trùng đoạn bao tử bị loét.

Nó đổ gục…

- Tôi thắc mắc tại sao bà không dùng nước sạch mà lại dùng nước mưa cùng cơm???

- Ông nhiều chuyện quá, tôi muốn biết mẹ tôi thế nào rồi?

Nó túm cổ áo ông bác sĩ.

- Rất tiếc, nếu mẹ cậu được đưa vào đây sớm hơn, hoặc bà đủ sức khỏe để chống lại cơn đau đó thì mọi chuyện đã khác… tôi xin lỗi.

Nó chết lặng, ông bác sĩ rời đi nhưng mang theo thứ quý báu nhất trần đời của nó, nó chỉ biết lặng im cho những giọt nước mắt nhẹ nhàng rơi, những giọt nước mắt vô vị. Giờ thì nó đã hiểu, bà nấu ít phần canh là để giành thêm ít tiền cho nó và cả bát nước mưa kia nữa. Sao nó không nhận ra sớm hơn, sao nó không quay lại đỡ bà khi bà gục ngã, sao nó lại bỏ đi để bây giờ nó quay về thì bà đã ra đi mãi mãi, sao nó không nhận ra bà đang yếu đi từng ngày vì nó.

Bật khóc trong im lặng, nó ôm chặt bộ đồ nó vừa mua, bộ quần áo mới được mua… bằng chính mạng sống của bà!!!
Bài xem thêm: Sửa máy in Samsung
Đọc thêm..

Ngày xửa ngày xưa, có một cây táo rất to. Một cậu bé rất thích đến chơi với cây táo mỗi ngày. Nó leo lên ngọn cây hái táo ăn, ngủ trưa trong bóng râm. Nó yêu cây táo và cây cũng rất yêu nó. Thời gian trôi qua, cậu bé đã lớn và không còn đến chơi với cây táo mỗi ngày.

Một ngày nọ, cậu bé trở lại chỗ cây táo với vẻ mặt buồn rầu, cây táo reo to :

- Hãy đến chơi với ta hàng ngày nữa đi cậu bé.

- Cháu không còn là trẻ con, cháu chẳng thích chơi quanh gốc cây nữa. Cháu chỉ thích đồ chơi thôi và cháu đang cần tiền để mua chúng.

- Ta rất tiếc là không có tiền, nhưng cậu có thể hái tất cả táo của ta và đem bán. Rồi cậu sẽ có tiền.

Cậu bé rất mừng. Nó vặt tất cả táo trên cây và sung sướng bỏ đi. Cây táo lại buồn bã vì cậu bé chẳng quay lại nữa.

Một hôm, cậu bé - giờ đã là một chàng trai - trở lại và cây táo vui lắm:

- Hãy đến chơi với ta.

- Cháu không có thời gian để chơi. Cháu còn phải làm việc nuôi sống gia đình. Gia đình cháu đang cần một mái nhà để trú ngụ. Bác có giúp gì được cháu không?

- Ta xin lỗi, ta không có nhà. Nhưng cậu có thể chặt cành của ta để dựng nhà.

Và chàng trai chặt hết cành cây. Cây táo mừng lắm nhưng cậu bé vẫn chẳng quay lại. Cây táo lại cảm thấy cô đơn và buồn bã.

Một ngày hè nóng nực, chàng trai - bây giờ đã là người có tuổi - quay lại và cây táo vô cùng vui sướng.

- Hãy đến chơi với ta.

- Cháu đang buồn vì cảm thấy mình già đi. Cháu muốn đi chèo thuyền thư giãn một mình. Bác có thể cho cháu một cái thuyền không?

- Hãy dùng thân cây của ta để đóng thuyền. Rồi cậu chèo ra xa thật xa và sẽ thấy thanh thản.

Chàng trai chặt thân cây làm thuyền. Cậu chèo thuyền đi.

Nhiều năm sau, chàng trai quay lại.

- Xin lỗi, con trai của ta. Nhưng ta chẳng còn gì cho cậu nữa. Không còn táo.

- Cháu có còn răng nữa đâu mà ăn.

- Ta cũng chẳng còn cành cho cậu leo trèo.

- Cháu đã quá già rồi để mà leo trèo.

- Ta thật sự chẳng giúp gì cho cậu được nữa. Cái duy nhất còn lại là bộ rễ đang chết dần mòn của ta - cây táo nói trong nước mắt.

- Cháu chẳng cần gì nhiều, chỉ cần một chỗ ngồi nghỉ. Cháu đã quá mệt mỏi sau những năm đã qua.

- Ôi, thế thì cái gốc cây già cỗi này là một nơi rất tốt cho cậu ngồi dựa vào và nghỉ ngơi. Hãy đến đây với ta.

Chàng trai ngồi xuống và cây táo mừng rơi nước mắt.

Đây là câu chuyện của tất cả chúng ta. Cây táo là cha mẹ chúng ta. Khi chúng ta còn trẻ, ta thích chơi với cha mẹ. Khi lớn lên, chúng ta bỏ họ mà đi và chỉ quay trở về khi ta cần họ giúp đỡ. Bất kể khi nào cha mẹ vẫn luôn sẵn sàng nâng đỡ chúng ta để ta được hạnh phúc. Ta phải sống sao cho trọn đạo làm con
Bài xem thêm: Sửa máy in samsung tại Cầu Giấy

Xúc động chuyện cây táo


Ngày xửa ngày xưa, có một cây táo rất to. Một cậu bé rất thích đến chơi với cây táo mỗi ngày. Nó leo lên ngọn cây hái táo ăn, ngủ trưa trong bóng râm. Nó yêu cây táo và cây cũng rất yêu nó. Thời gian trôi qua, cậu bé đã lớn và không còn đến chơi với cây táo mỗi ngày.

Một ngày nọ, cậu bé trở lại chỗ cây táo với vẻ mặt buồn rầu, cây táo reo to :

- Hãy đến chơi với ta hàng ngày nữa đi cậu bé.

- Cháu không còn là trẻ con, cháu chẳng thích chơi quanh gốc cây nữa. Cháu chỉ thích đồ chơi thôi và cháu đang cần tiền để mua chúng.

- Ta rất tiếc là không có tiền, nhưng cậu có thể hái tất cả táo của ta và đem bán. Rồi cậu sẽ có tiền.

Cậu bé rất mừng. Nó vặt tất cả táo trên cây và sung sướng bỏ đi. Cây táo lại buồn bã vì cậu bé chẳng quay lại nữa.

Một hôm, cậu bé - giờ đã là một chàng trai - trở lại và cây táo vui lắm:

- Hãy đến chơi với ta.

- Cháu không có thời gian để chơi. Cháu còn phải làm việc nuôi sống gia đình. Gia đình cháu đang cần một mái nhà để trú ngụ. Bác có giúp gì được cháu không?

- Ta xin lỗi, ta không có nhà. Nhưng cậu có thể chặt cành của ta để dựng nhà.

Và chàng trai chặt hết cành cây. Cây táo mừng lắm nhưng cậu bé vẫn chẳng quay lại. Cây táo lại cảm thấy cô đơn và buồn bã.

Một ngày hè nóng nực, chàng trai - bây giờ đã là người có tuổi - quay lại và cây táo vô cùng vui sướng.

- Hãy đến chơi với ta.

- Cháu đang buồn vì cảm thấy mình già đi. Cháu muốn đi chèo thuyền thư giãn một mình. Bác có thể cho cháu một cái thuyền không?

- Hãy dùng thân cây của ta để đóng thuyền. Rồi cậu chèo ra xa thật xa và sẽ thấy thanh thản.

Chàng trai chặt thân cây làm thuyền. Cậu chèo thuyền đi.

Nhiều năm sau, chàng trai quay lại.

- Xin lỗi, con trai của ta. Nhưng ta chẳng còn gì cho cậu nữa. Không còn táo.

- Cháu có còn răng nữa đâu mà ăn.

- Ta cũng chẳng còn cành cho cậu leo trèo.

- Cháu đã quá già rồi để mà leo trèo.

- Ta thật sự chẳng giúp gì cho cậu được nữa. Cái duy nhất còn lại là bộ rễ đang chết dần mòn của ta - cây táo nói trong nước mắt.

- Cháu chẳng cần gì nhiều, chỉ cần một chỗ ngồi nghỉ. Cháu đã quá mệt mỏi sau những năm đã qua.

- Ôi, thế thì cái gốc cây già cỗi này là một nơi rất tốt cho cậu ngồi dựa vào và nghỉ ngơi. Hãy đến đây với ta.

Chàng trai ngồi xuống và cây táo mừng rơi nước mắt.

Đây là câu chuyện của tất cả chúng ta. Cây táo là cha mẹ chúng ta. Khi chúng ta còn trẻ, ta thích chơi với cha mẹ. Khi lớn lên, chúng ta bỏ họ mà đi và chỉ quay trở về khi ta cần họ giúp đỡ. Bất kể khi nào cha mẹ vẫn luôn sẵn sàng nâng đỡ chúng ta để ta được hạnh phúc. Ta phải sống sao cho trọn đạo làm con
Bài xem thêm: Sửa máy in samsung tại Cầu Giấy
Đọc thêm..
Hôm nay trời đổi gió, thời tiết dễ sinh bệnh, mẹ đi làm về bằng những bước chân tập tễnh. Trước kia mẹ chưa từng như vậy, mẹ vẫn thường đi chợ bán hàng nuôi ba anh em tôi ăn học. Đôi chân mẹ chống chịu bao nhiêu năm để rồi giờ đây tôi sực tỉnh, sợ hãi.

Mẹ đã ngoài 50 tuổi rồi vậy mà có ngày nào mẹ thảnh thơi chưa nhỉ ? Tôi chỉ thấy mẹ đi hết con đường này đến con đường khác, mệt quá thì làm việc nhẹ rồi lại tiếp tục đi, chưa thấy mẹ dành một ngày hay một giờ nào đó để đi mua sắm những gì mình thích hay đi chăm sóc sức khỏe. Cứ mỗi tối khi xong xuôi mọi việc mẹ thường bảo tôi nắn chân cho mẹ.

Mẹ tôi hiền từ, hay nói, hay cười nhưng trên khuôn mặt của mẹ vẫn luôn in sâu một nét buồn. Tôi không biết trên đời này có bao nhiêu người phụ nữ khổ nhưng chừng ấy năm tháng tôi đứng đằng sau nét mặt tươi cười, hiền hậu và nhận ra một điều rằng: mẹ là người phụ nữ đáng thương nhất trong cuộc đời tôi.

Mẹ là người phụ nữ hay cười, mẹ cười cả khi nước mắt đang rơi. Những nỗi đau từ khi còn nhỏ không hiểu bằng cách nào mẹ dấu đi được hết, lúc nào cũng lạc quan và giờ đây mẹ vẫn dấu đi những cơn đau da diết. Nhiều khi tôi nghĩ cuộc sống này có quá bất công. Tôi thầm so sánh cuộc sống của tôi so với cuộc đời của mẹ, quá khập khiễng cho một phép tính lớn hơn, nhỏ hơn những buồn phiền đau đớn. Từ khi đó tôi cười bằng nụ cười của mẹ.

Mẹ là người phụ nữ đảm đang, bằng đôi bàn tay cần cù và đôi chân miệt mài bước mẹ đã chăm lo cho cuộc sống gia đình, làm trọn nhiệm vụ của một người vợ, người mẹ trong gia đình. Nhiều khi tôi nghĩ chúng tôi đã làm được gì cho mẹ ?

Chưa làm được gì cả thậm chí ngày nhỏ 3 anh em tôi còn hay làm mẹ buồn. Tôi nhớ có một lần tôi làm sai và đã bị mẹ đánh, trong ý nghĩ trẻ con khi đó tôi chỉ biết khóc và còn giận mẹ nhưng lớn lên tôi mới hiểu được rằng, nhờ mẹ đánh mà tôi mới được như ngày hôm nay. Có những khi bị ốm cũng chính mẹ là người chăm sóc tôi cả đêm, trông coi tôi vì sợ tôi lên cơn sốt. Mẹ đã thức trắng đêm để canh giấc ngủ cho tôi và đến tận bây giờ mỗi khi xa nhà vẫn là mẹ người luôn gọi điện trước cho tôi . Khi trở về tôi đã không biết mẹ mệt, mẹ đau như thế nào, mẹ vẫn cười và nói “ cố học tốt con nhé”.

Tôi đã thực hiện được ước mơ bước vào cánh cổng trường Đại học trong khi sức khỏe của mẹ đang yếu dần. Ngày tôi biết tin đỗ Đại học cũng chính là ngày mẹ tôi nhập viện, chưa bao giờ tôi lại cảm thấy buồn như vậy, ngày vui của tôi lại thiếu mẹ ở bên, tôi chỉ muốn chạy đến bên mẹ, muốn được mẹ chia sẻ niềm vui nhưng khoảng cách giữa mẹ và tôi quá xa. Bao nhiêu năm Đại học là bấy nhiêu lần mẹ tôi phải nhập viện, phải mổ, tôi cứ tưởng rằng mẹ đã mất đi cái quyền đi lại như một người bình thường đã là quá lắm rồi, cứ nghĩ rằng mẹ sẽ không sao nữa nhưng cuộc đời mẹ tôi là một chuỗi ngày dài đau khổ, nước mắt tôi lại lã chã rơi, tôi khóc như chưa từng được khóc khi biết giờ đây mẹ đã không mổ được nữa .Trở về nhà nhìn thấy mái đầu mẹ bạc trằng một bên tóc tôi biết do mẹ phải tia xạ nhiều nên tóc mẹ mới như vậy. Đôi khi nghĩ rằng giá như mình có thể làm được điều gì giúp mẹ thì tốt biết mấy.

Giờ đây tôi đang trên cuộc hành trình về với cái đích mà tôi đã từng mơ ước, năm thứ tư với bao lo lắng, bộn bề trong học tập để chuẩn bị cho việc ra trường và bệnh của mẹ cũng không còn cách nào khác ngoài dùng thuốc để kéo dài thời gian, tôi biết sâu thẳm trong tim mẹ luôn mong muốn một điều rằng tôi sớm ra trường, sớm tìm được một công việc tốt. Tuy nhiên trong suy nghĩ của tôi nỗi trăn trở, dằn vặt lớn nhất vẫn là căn bệnh của mẹ. Tôi hứa với bản thân sẽ tự mình cố gắng dù biết phía trước là cả chặng đường dài đầy khó khăn, thử thách.

Đây là những dòng tâm sự từ đáy lòng của một người con gái viết về mẹ của mình, tôi nghĩ rằng mình không đủ can đảm để bộc lộ những nỗi niềm này với mẹ nhưng mong rằng bằng những việc làm của tôi mẹ sẽ hiểu được rằng tôi yêu mẹ đến nhường nào. Mong mẹ sẽ khỏi bệnh để mẹ mãi ở bên chúng con.
Bài xem thêm: Sửa máy in Canon

Mẹ - Người đáng thương nhất

Hôm nay trời đổi gió, thời tiết dễ sinh bệnh, mẹ đi làm về bằng những bước chân tập tễnh. Trước kia mẹ chưa từng như vậy, mẹ vẫn thường đi chợ bán hàng nuôi ba anh em tôi ăn học. Đôi chân mẹ chống chịu bao nhiêu năm để rồi giờ đây tôi sực tỉnh, sợ hãi.

Mẹ đã ngoài 50 tuổi rồi vậy mà có ngày nào mẹ thảnh thơi chưa nhỉ ? Tôi chỉ thấy mẹ đi hết con đường này đến con đường khác, mệt quá thì làm việc nhẹ rồi lại tiếp tục đi, chưa thấy mẹ dành một ngày hay một giờ nào đó để đi mua sắm những gì mình thích hay đi chăm sóc sức khỏe. Cứ mỗi tối khi xong xuôi mọi việc mẹ thường bảo tôi nắn chân cho mẹ.

Mẹ tôi hiền từ, hay nói, hay cười nhưng trên khuôn mặt của mẹ vẫn luôn in sâu một nét buồn. Tôi không biết trên đời này có bao nhiêu người phụ nữ khổ nhưng chừng ấy năm tháng tôi đứng đằng sau nét mặt tươi cười, hiền hậu và nhận ra một điều rằng: mẹ là người phụ nữ đáng thương nhất trong cuộc đời tôi.

Mẹ là người phụ nữ hay cười, mẹ cười cả khi nước mắt đang rơi. Những nỗi đau từ khi còn nhỏ không hiểu bằng cách nào mẹ dấu đi được hết, lúc nào cũng lạc quan và giờ đây mẹ vẫn dấu đi những cơn đau da diết. Nhiều khi tôi nghĩ cuộc sống này có quá bất công. Tôi thầm so sánh cuộc sống của tôi so với cuộc đời của mẹ, quá khập khiễng cho một phép tính lớn hơn, nhỏ hơn những buồn phiền đau đớn. Từ khi đó tôi cười bằng nụ cười của mẹ.

Mẹ là người phụ nữ đảm đang, bằng đôi bàn tay cần cù và đôi chân miệt mài bước mẹ đã chăm lo cho cuộc sống gia đình, làm trọn nhiệm vụ của một người vợ, người mẹ trong gia đình. Nhiều khi tôi nghĩ chúng tôi đã làm được gì cho mẹ ?

Chưa làm được gì cả thậm chí ngày nhỏ 3 anh em tôi còn hay làm mẹ buồn. Tôi nhớ có một lần tôi làm sai và đã bị mẹ đánh, trong ý nghĩ trẻ con khi đó tôi chỉ biết khóc và còn giận mẹ nhưng lớn lên tôi mới hiểu được rằng, nhờ mẹ đánh mà tôi mới được như ngày hôm nay. Có những khi bị ốm cũng chính mẹ là người chăm sóc tôi cả đêm, trông coi tôi vì sợ tôi lên cơn sốt. Mẹ đã thức trắng đêm để canh giấc ngủ cho tôi và đến tận bây giờ mỗi khi xa nhà vẫn là mẹ người luôn gọi điện trước cho tôi . Khi trở về tôi đã không biết mẹ mệt, mẹ đau như thế nào, mẹ vẫn cười và nói “ cố học tốt con nhé”.

Tôi đã thực hiện được ước mơ bước vào cánh cổng trường Đại học trong khi sức khỏe của mẹ đang yếu dần. Ngày tôi biết tin đỗ Đại học cũng chính là ngày mẹ tôi nhập viện, chưa bao giờ tôi lại cảm thấy buồn như vậy, ngày vui của tôi lại thiếu mẹ ở bên, tôi chỉ muốn chạy đến bên mẹ, muốn được mẹ chia sẻ niềm vui nhưng khoảng cách giữa mẹ và tôi quá xa. Bao nhiêu năm Đại học là bấy nhiêu lần mẹ tôi phải nhập viện, phải mổ, tôi cứ tưởng rằng mẹ đã mất đi cái quyền đi lại như một người bình thường đã là quá lắm rồi, cứ nghĩ rằng mẹ sẽ không sao nữa nhưng cuộc đời mẹ tôi là một chuỗi ngày dài đau khổ, nước mắt tôi lại lã chã rơi, tôi khóc như chưa từng được khóc khi biết giờ đây mẹ đã không mổ được nữa .Trở về nhà nhìn thấy mái đầu mẹ bạc trằng một bên tóc tôi biết do mẹ phải tia xạ nhiều nên tóc mẹ mới như vậy. Đôi khi nghĩ rằng giá như mình có thể làm được điều gì giúp mẹ thì tốt biết mấy.

Giờ đây tôi đang trên cuộc hành trình về với cái đích mà tôi đã từng mơ ước, năm thứ tư với bao lo lắng, bộn bề trong học tập để chuẩn bị cho việc ra trường và bệnh của mẹ cũng không còn cách nào khác ngoài dùng thuốc để kéo dài thời gian, tôi biết sâu thẳm trong tim mẹ luôn mong muốn một điều rằng tôi sớm ra trường, sớm tìm được một công việc tốt. Tuy nhiên trong suy nghĩ của tôi nỗi trăn trở, dằn vặt lớn nhất vẫn là căn bệnh của mẹ. Tôi hứa với bản thân sẽ tự mình cố gắng dù biết phía trước là cả chặng đường dài đầy khó khăn, thử thách.

Đây là những dòng tâm sự từ đáy lòng của một người con gái viết về mẹ của mình, tôi nghĩ rằng mình không đủ can đảm để bộc lộ những nỗi niềm này với mẹ nhưng mong rằng bằng những việc làm của tôi mẹ sẽ hiểu được rằng tôi yêu mẹ đến nhường nào. Mong mẹ sẽ khỏi bệnh để mẹ mãi ở bên chúng con.
Bài xem thêm: Sửa máy in Canon
Đọc thêm..
Nghiện thuốc lá suốt nhiều năm, anh không tài nào bỏ được. Chỉ còn cách giấu người yêu hút vụng trộm. Cô đành bỏ qua, vờ như không biết người yêu vẫn lén lút "hôn môi" với những chiếc đầu lọc thuốc lá.


Có lúc bực quá, cô cũng cằn nhằn:

- Hút thuốc lá ngon không? - Cô nhíu mày hỏi.

- Không ngon lành gì cả, nhưng không thể không hút.

- Em và thuốc lá, anh chọn ai?

- Cả hai. Em có cằn nhằn anh thì anh cũng không thể ngừng yêu em.

Còn nhớ hồi mới quen nhau, anh hút thuốc nhiều kinh khủng. Cứ rảnh ngón tay ra là lại thấy điếu thuốc kẹp giữa ngón trỏ và ngón giữa. Lúc thức đêm viết báo cáo thì càng khỏi nói, hút như đang tham gia cuộc thi hút thuốc lá nào đó. Cô thường ngạt thở, rát họng vì khói thuốc của người yêu.

Sau khi yêu nhau, anh mới bắt đầu bớt dần thuốc lá, những lúc vui vẻ ngồi quán với bạn bè, thường lẻn ra ngoài toa-lét một lúc châm điếu thuốc rồi vào ngay. Có lần vẫn bị bắt quả tang khi ai cũng ngửi thấy trên người anh mùi thuốc lá trộn với mùi nước hoa và nước tiểu của toa-lét công cộng, họ khẽ nhăn mặt.

Lần ấy, cô giận người yêu ghê lắm, cãi nhau to, chiến tranh lạnh suốt mấy ngày.

Có tối trời đẹp, trăng sao sáng lấp lánh, hai người bên nhau tận hưởng những giây phút lãng mạn của tình yêu, cô ngả vào lòng anh rồi... im bặt.

Anh cúi đầu xuống hỏi:

- Sao em tự dưng im ắng thế?

- Lúc nãy anh vừa hút thuốc lá à?

- Anh... à ừ... - Anh ấp úng.

Cô lập tức đẩy anh ra, đứng lánh sang một bên.

- Có một điếu thôi mà... anh không nói dối em! - Anh khổ sở cầu hoà.

- Sao anh không thể vì em mà bỏ thuốc lá đi? - Cô giận dỗi, và xen lẫn cả thất vọng.

- Em hãy cho anh một thời gian nữa được không?

- Em chỉ muốn tốt cho anh thôi, anh có biết không hả?

Kỷ niệm ba năm yêu nhau, họ hẹn nhau ra bãi biển kỷ niệm. Trên xe ô tô, bất ngờ cô sờ tay thấy một bao thuốc hút dở dưới khe ghế ngồi.

Cô không giận, như thể đã quen với việc ấy, nhưng cô giữ luôn bao thuốc. Anh sợ hãi nhìn người yêu, cô không có ý định trả bao thuốc cho anh.

- Anh hứa với em đi, anh hút nốt ba điếu cuối cùng trong bao thuốc này, rồi đừng hút nữa nhé!

Không nói nên lời, có điều gì cảm động dâng lên ăm ắp quanh đó. Anh chỉ biết cười ngượng nghịu, gật đầu.

Lúc ấy cho dù bắt anh lên rừng gươm, xuống biển lửa, anh cũng sẵn lòng.

Cô cũng biết bỏ thuốc lá đâu phải một sớm một chiều. Chỉ có điều, thấy người yêu không quyết tâm làm việc đó, cô muốn nghĩ cách giúp người yêu mình bỏ thuốc. Nào kẹo cai thuốc, thuốc đặc trị dứt cơn nghiện thuốc lá... cô đều cố mọi cách mà chẳng mang lại kết quả gì.

- Hay là em cũng học hút thuốc là, rồi em nghiện thuốc, rồi em sẽ cai thuốc làm gương cho anh?

- Ngốc lắm, có ai làm thế bao giờ!

- Biết đâu sẽ có tác dụng?

- Tại sao em lại phải ép mình làm cái điều chính em không muốn

- Vậy làm thế nào để anh cai thuốc đây? - Cô lo lắng hỏi.

- Anh đã cố hết sức rồi! Ngốc ạ!

Vào giữa chợ đêm trung tâm thành phố, cô kéo anh vào hàng chụp ảnh Hàn Quốc, nhét đồng xu vào máy ảnh, rồi dán tấm ảnh nhỏ của mình vào ví anh:

- Lúc nào anh định bật diêm châm thuốc lá, anh hãy nhìn hình em!

-

Giằng co nhiều năm, anh phát chán vì việc cai thuốc như một bóng ma lởn vởn bao quanh họ, làm họ xung đột, giằng co, coi thường nhau, trách móc nhau, rốt cuộc, anh đề nghị chia tay nhau!

Họ cùng để nước mắt rơi suốt một đêm, sau khi gác máy điện thoại, tối hôm ấy. Anh chờ cô bỏ máy trước, rồi mới gác máy, kết thúc cuộc tình suốt mấy năm.

Cô sống nhẹ nhõm, nhưng cứ cảm thấy như cuộc sống đã thiếu đi thứ gì đó. Dường như anh đã tan biến đi trong cuộc đời cô, những vấn đề khó khăn quanh việc cai thuốc cũng tan biến đi. Nhưng giờ đây, cứ mỗi khi có ai hút thuốc, ngửi thấy hơi khói ấy, cô lại nhớ người yêu cũ da diết. Cô nhớ mùi thuốc lá trên người anh.

Nhớ tha thiết những giây phút ngả đầu lên vai anh, vai anh có mùi khói thuốc. Nhớ những lần anh tìm trăm phương nghìn kế để xua đi mùi khói thuốc ám quanh mình.

Cô bắt đầu điếu thuốc đầu tiên của mình như thế. Lúc ấy, nỗi nhớ anh trở nên mãnh liệt hơn bao giờ hết.

Cô bắt đầu điếu thuốc thứ hai trong căn phòng, khói mờ bao phủ khắp, cả đệm ga giường có mùi khói thuốc, cũng như đã biến thành những chăn gối ám khói của anh ngày xưa mà cô từng căm ghét.

Ngửi thấy hơi thuốc phảng phất đâu đây, cô mới an tâm chìm vào giấc ngủ.

Ngày nối ngày qua, cô không thể xa điếu thuốc lá nữa. Là nghiện thuốc, là yêu cơn ghiền ấy, tất cả cảm xúc không còn rõ rệt nữa. Cô chỉ biết là mình đã nghiện.

Một năm sau, họ gặp nhau bất ngờ ở góc phố. Như những người bạn cũ đã lâu không gặp gỡ, họ ra bờ biển ngồi hàn huyên. Cô đã gầy xanh đi rất nhiều, anh nhìn cô thương xót, đó có lẽ là vì lỗi lầm của anh.

Cô châm lên một điếu thuốc.

- Em hút thuốc? - Anh kinh ngạc nhìn cô.

- Vâng. Anh hút không? - Cô rít một hơi thật sâu, đưa cả gói thuốc cho anh.

- Không, anh bỏ thuốc lá rồi!

- Hả? Anh bỏ thuốc hồi nào? - Cô kinh ngạc nhìn anh.

- Nửa năm trước, vì một người anh yêu.

Cô lặng đi. Điếu thuốc giữa ngón tay run rẩy. Bao năm yêu nhau, tha thiết như thế, chỉ hy vọng người yêu bỏ thuốc lá, vậy mà không mạnh bằng một người yêu gặp sau đó nửa năm.

Cô cảm thấy mình đã thất bại hoàn toàn, trong đời, trong tình cảm.

Và cô im lặng ngồi hút hết những điếu thuốc còn lại.

- Và em, vì sao bây giờ em lại nghiện thuốc lá?

- Từ một năm trước, vì một người em yêu.

- Vậy... có phải vì em muốn giúp anh ta cai thuốc không? - Anh nghĩ đến một người nào đó đã đến thế chỗ mình trong đời cô. Hay đó là mình, một năm trước là lúc anh đòi chia tay.

Anh mở ví ra, đưa cô xem tấm ảnh nhỏ nhoi còn trong đó.

- Đây là người đã giúp anh cai thuốc, vì anh muốn được quay trở lại bên người đó!

Cô nhìn nhoà đi trong nước mắt, những giọt nước mắt to lăn xuống dọc theo gò má.

- Anh đã bỏ thuốc lá rồi. Giờ hãy để anh giúp em bỏ thuốc, có được không?



Tôi nghĩ nếu bạn làm một việc gì đó và bạn biết việc bạn vừa làm là một điều tuyệt vời, hãy làm thêm một điều tuyệt vời khác. Bạn đừng chăm chú vào thành tích của mình quá lâu mà hãy xem xem điều tiếp theo bạn nên làm là gì
Bài xem thêm: Sửa máy in tại Mỹ Đình

Thuốc lá và em........

Nghiện thuốc lá suốt nhiều năm, anh không tài nào bỏ được. Chỉ còn cách giấu người yêu hút vụng trộm. Cô đành bỏ qua, vờ như không biết người yêu vẫn lén lút "hôn môi" với những chiếc đầu lọc thuốc lá.


Có lúc bực quá, cô cũng cằn nhằn:

- Hút thuốc lá ngon không? - Cô nhíu mày hỏi.

- Không ngon lành gì cả, nhưng không thể không hút.

- Em và thuốc lá, anh chọn ai?

- Cả hai. Em có cằn nhằn anh thì anh cũng không thể ngừng yêu em.

Còn nhớ hồi mới quen nhau, anh hút thuốc nhiều kinh khủng. Cứ rảnh ngón tay ra là lại thấy điếu thuốc kẹp giữa ngón trỏ và ngón giữa. Lúc thức đêm viết báo cáo thì càng khỏi nói, hút như đang tham gia cuộc thi hút thuốc lá nào đó. Cô thường ngạt thở, rát họng vì khói thuốc của người yêu.

Sau khi yêu nhau, anh mới bắt đầu bớt dần thuốc lá, những lúc vui vẻ ngồi quán với bạn bè, thường lẻn ra ngoài toa-lét một lúc châm điếu thuốc rồi vào ngay. Có lần vẫn bị bắt quả tang khi ai cũng ngửi thấy trên người anh mùi thuốc lá trộn với mùi nước hoa và nước tiểu của toa-lét công cộng, họ khẽ nhăn mặt.

Lần ấy, cô giận người yêu ghê lắm, cãi nhau to, chiến tranh lạnh suốt mấy ngày.

Có tối trời đẹp, trăng sao sáng lấp lánh, hai người bên nhau tận hưởng những giây phút lãng mạn của tình yêu, cô ngả vào lòng anh rồi... im bặt.

Anh cúi đầu xuống hỏi:

- Sao em tự dưng im ắng thế?

- Lúc nãy anh vừa hút thuốc lá à?

- Anh... à ừ... - Anh ấp úng.

Cô lập tức đẩy anh ra, đứng lánh sang một bên.

- Có một điếu thôi mà... anh không nói dối em! - Anh khổ sở cầu hoà.

- Sao anh không thể vì em mà bỏ thuốc lá đi? - Cô giận dỗi, và xen lẫn cả thất vọng.

- Em hãy cho anh một thời gian nữa được không?

- Em chỉ muốn tốt cho anh thôi, anh có biết không hả?

Kỷ niệm ba năm yêu nhau, họ hẹn nhau ra bãi biển kỷ niệm. Trên xe ô tô, bất ngờ cô sờ tay thấy một bao thuốc hút dở dưới khe ghế ngồi.

Cô không giận, như thể đã quen với việc ấy, nhưng cô giữ luôn bao thuốc. Anh sợ hãi nhìn người yêu, cô không có ý định trả bao thuốc cho anh.

- Anh hứa với em đi, anh hút nốt ba điếu cuối cùng trong bao thuốc này, rồi đừng hút nữa nhé!

Không nói nên lời, có điều gì cảm động dâng lên ăm ắp quanh đó. Anh chỉ biết cười ngượng nghịu, gật đầu.

Lúc ấy cho dù bắt anh lên rừng gươm, xuống biển lửa, anh cũng sẵn lòng.

Cô cũng biết bỏ thuốc lá đâu phải một sớm một chiều. Chỉ có điều, thấy người yêu không quyết tâm làm việc đó, cô muốn nghĩ cách giúp người yêu mình bỏ thuốc. Nào kẹo cai thuốc, thuốc đặc trị dứt cơn nghiện thuốc lá... cô đều cố mọi cách mà chẳng mang lại kết quả gì.

- Hay là em cũng học hút thuốc là, rồi em nghiện thuốc, rồi em sẽ cai thuốc làm gương cho anh?

- Ngốc lắm, có ai làm thế bao giờ!

- Biết đâu sẽ có tác dụng?

- Tại sao em lại phải ép mình làm cái điều chính em không muốn

- Vậy làm thế nào để anh cai thuốc đây? - Cô lo lắng hỏi.

- Anh đã cố hết sức rồi! Ngốc ạ!

Vào giữa chợ đêm trung tâm thành phố, cô kéo anh vào hàng chụp ảnh Hàn Quốc, nhét đồng xu vào máy ảnh, rồi dán tấm ảnh nhỏ của mình vào ví anh:

- Lúc nào anh định bật diêm châm thuốc lá, anh hãy nhìn hình em!

-

Giằng co nhiều năm, anh phát chán vì việc cai thuốc như một bóng ma lởn vởn bao quanh họ, làm họ xung đột, giằng co, coi thường nhau, trách móc nhau, rốt cuộc, anh đề nghị chia tay nhau!

Họ cùng để nước mắt rơi suốt một đêm, sau khi gác máy điện thoại, tối hôm ấy. Anh chờ cô bỏ máy trước, rồi mới gác máy, kết thúc cuộc tình suốt mấy năm.

Cô sống nhẹ nhõm, nhưng cứ cảm thấy như cuộc sống đã thiếu đi thứ gì đó. Dường như anh đã tan biến đi trong cuộc đời cô, những vấn đề khó khăn quanh việc cai thuốc cũng tan biến đi. Nhưng giờ đây, cứ mỗi khi có ai hút thuốc, ngửi thấy hơi khói ấy, cô lại nhớ người yêu cũ da diết. Cô nhớ mùi thuốc lá trên người anh.

Nhớ tha thiết những giây phút ngả đầu lên vai anh, vai anh có mùi khói thuốc. Nhớ những lần anh tìm trăm phương nghìn kế để xua đi mùi khói thuốc ám quanh mình.

Cô bắt đầu điếu thuốc đầu tiên của mình như thế. Lúc ấy, nỗi nhớ anh trở nên mãnh liệt hơn bao giờ hết.

Cô bắt đầu điếu thuốc thứ hai trong căn phòng, khói mờ bao phủ khắp, cả đệm ga giường có mùi khói thuốc, cũng như đã biến thành những chăn gối ám khói của anh ngày xưa mà cô từng căm ghét.

Ngửi thấy hơi thuốc phảng phất đâu đây, cô mới an tâm chìm vào giấc ngủ.

Ngày nối ngày qua, cô không thể xa điếu thuốc lá nữa. Là nghiện thuốc, là yêu cơn ghiền ấy, tất cả cảm xúc không còn rõ rệt nữa. Cô chỉ biết là mình đã nghiện.

Một năm sau, họ gặp nhau bất ngờ ở góc phố. Như những người bạn cũ đã lâu không gặp gỡ, họ ra bờ biển ngồi hàn huyên. Cô đã gầy xanh đi rất nhiều, anh nhìn cô thương xót, đó có lẽ là vì lỗi lầm của anh.

Cô châm lên một điếu thuốc.

- Em hút thuốc? - Anh kinh ngạc nhìn cô.

- Vâng. Anh hút không? - Cô rít một hơi thật sâu, đưa cả gói thuốc cho anh.

- Không, anh bỏ thuốc lá rồi!

- Hả? Anh bỏ thuốc hồi nào? - Cô kinh ngạc nhìn anh.

- Nửa năm trước, vì một người anh yêu.

Cô lặng đi. Điếu thuốc giữa ngón tay run rẩy. Bao năm yêu nhau, tha thiết như thế, chỉ hy vọng người yêu bỏ thuốc lá, vậy mà không mạnh bằng một người yêu gặp sau đó nửa năm.

Cô cảm thấy mình đã thất bại hoàn toàn, trong đời, trong tình cảm.

Và cô im lặng ngồi hút hết những điếu thuốc còn lại.

- Và em, vì sao bây giờ em lại nghiện thuốc lá?

- Từ một năm trước, vì một người em yêu.

- Vậy... có phải vì em muốn giúp anh ta cai thuốc không? - Anh nghĩ đến một người nào đó đã đến thế chỗ mình trong đời cô. Hay đó là mình, một năm trước là lúc anh đòi chia tay.

Anh mở ví ra, đưa cô xem tấm ảnh nhỏ nhoi còn trong đó.

- Đây là người đã giúp anh cai thuốc, vì anh muốn được quay trở lại bên người đó!

Cô nhìn nhoà đi trong nước mắt, những giọt nước mắt to lăn xuống dọc theo gò má.

- Anh đã bỏ thuốc lá rồi. Giờ hãy để anh giúp em bỏ thuốc, có được không?



Tôi nghĩ nếu bạn làm một việc gì đó và bạn biết việc bạn vừa làm là một điều tuyệt vời, hãy làm thêm một điều tuyệt vời khác. Bạn đừng chăm chú vào thành tích của mình quá lâu mà hãy xem xem điều tiếp theo bạn nên làm là gì
Bài xem thêm: Sửa máy in tại Mỹ Đình
Đọc thêm..

Có một học trò hỏi thầy mình rằng:

- Thưa thầy, giá trị của cuộc sống là gì ạ ?

Người thầy lấy một hòn đá trao cho người học trò và dặn:

- Con đem hòn đá này ra chợ nhưng không được bán nó đi, chỉ cần để ý xem người ta trả giá bao nhiêu.

Vâng lời thầy, người học trò mang hòn đá ra chợ bán. Mọi người không hiểu tại sao anh lại bán một hòn đá xấu xí như vậy. Ngồi cả ngày, một người bán rong thương tình đã đến hỏi và trả giá hòn đá một đồng. Người học trò mang hòn đá về và than thở:

- Hòn đá xấu xí này chẳng ai thèm mua. Cũng may có người hỏi mua với giá một đồng thầy ạ.

Người thầy mỉm cười và nói:

- Tốt lắm, ngày mai con hãy mang hòn đá vào tiệm vàng và bán cho chủ tiệm, nhớ là dù chủ cửa hàng vàng có mua thì cũng không được bán.

Người học trò rất bất ngờ khi chủ tiệm vàng trả giá hòn đá là 500 đồng. Chú háo hức hỏi thầy tại sao lại như vậy. Người thầy cười và nói:

- Ngày mai con hãy đem nó đến chỗ bán đồ cổ. Nhưng tuyệt đối đừng bán nó, chỉ hỏi giá mà thôi.

Làm theo lời thầy dặn, sau một hồi xem xét thì anh vô cùng ngạc nhiên khi chủ hiệu trả giá hòn đá là cả gia sản hiện có. Anh vẫn nhất quyết không bán và vội về kể lại với thầy:

Lúc này người thầy mới chậm rãi nói:

- Hòn đá thực chất chính là một món đồ cổ quý giá, đáng cả một gia tài, và giá trị cuộc sống cũng giống như hòn đá kia, có người hiểu và có người không hiểu. Với người không hiểu và không thể cảm nhận thì giá trị cuộc sống chẳng đáng một xu, còn với người hiểu thì nó đáng giá cả một gia tài. Hòn đá vẫn vậy, cuộc sống vẫn thế, điều duy nhất tạo nên sự khác biệt là sự hiểu biết của con và cách con nhìn nhận cuộc sống.

Mỗi người có một cách “định giá” khác nhau về thành công hay hạnh phúc. Hãy tôn trọng sự lựa chọn của mỗi người và làm cho đời mình trở nên giá trị theo cách của mình.
Bài xem thêm: Đổ mực máy in samsung

Giá trị của cuộc sống nằm ở đâu


Có một học trò hỏi thầy mình rằng:

- Thưa thầy, giá trị của cuộc sống là gì ạ ?

Người thầy lấy một hòn đá trao cho người học trò và dặn:

- Con đem hòn đá này ra chợ nhưng không được bán nó đi, chỉ cần để ý xem người ta trả giá bao nhiêu.

Vâng lời thầy, người học trò mang hòn đá ra chợ bán. Mọi người không hiểu tại sao anh lại bán một hòn đá xấu xí như vậy. Ngồi cả ngày, một người bán rong thương tình đã đến hỏi và trả giá hòn đá một đồng. Người học trò mang hòn đá về và than thở:

- Hòn đá xấu xí này chẳng ai thèm mua. Cũng may có người hỏi mua với giá một đồng thầy ạ.

Người thầy mỉm cười và nói:

- Tốt lắm, ngày mai con hãy mang hòn đá vào tiệm vàng và bán cho chủ tiệm, nhớ là dù chủ cửa hàng vàng có mua thì cũng không được bán.

Người học trò rất bất ngờ khi chủ tiệm vàng trả giá hòn đá là 500 đồng. Chú háo hức hỏi thầy tại sao lại như vậy. Người thầy cười và nói:

- Ngày mai con hãy đem nó đến chỗ bán đồ cổ. Nhưng tuyệt đối đừng bán nó, chỉ hỏi giá mà thôi.

Làm theo lời thầy dặn, sau một hồi xem xét thì anh vô cùng ngạc nhiên khi chủ hiệu trả giá hòn đá là cả gia sản hiện có. Anh vẫn nhất quyết không bán và vội về kể lại với thầy:

Lúc này người thầy mới chậm rãi nói:

- Hòn đá thực chất chính là một món đồ cổ quý giá, đáng cả một gia tài, và giá trị cuộc sống cũng giống như hòn đá kia, có người hiểu và có người không hiểu. Với người không hiểu và không thể cảm nhận thì giá trị cuộc sống chẳng đáng một xu, còn với người hiểu thì nó đáng giá cả một gia tài. Hòn đá vẫn vậy, cuộc sống vẫn thế, điều duy nhất tạo nên sự khác biệt là sự hiểu biết của con và cách con nhìn nhận cuộc sống.

Mỗi người có một cách “định giá” khác nhau về thành công hay hạnh phúc. Hãy tôn trọng sự lựa chọn của mỗi người và làm cho đời mình trở nên giá trị theo cách của mình.
Bài xem thêm: Đổ mực máy in samsung
Đọc thêm..


Cuộc sống vốn dĩ đơn giản


1. Một người đi tìm việc làm,
đi trên hành lang thuận tay
nhặt mấy tờ giấy rác dưới đất và bỏ vào thùng.
Vị phụ trách tuyển người vô tình nhìn thấy,
thế là anh được nhận vào làm việc.

Hóa ra để được tưởng thưởng thật là đơn giản,
chỉ cần tập tành thói quen tốt là được.

2. Có một cậu bé tập việc trong tiệm sửa xe,
một người khách đem đến chiếc xe đạp hư,
cậu bé không những sửa xe, lại lau chùi xe đẹp như mới,
bạn bè cười nhạo cậu đã làm một việc thừa.
Hai ngày sau, khách đến lấy xe đạp,
liền đón cậu về làm việc trong hãng của ông ta.

Hóa ra để thành công cũng đơn giản,
Hãy chứng tỏ mình thích làm nhiều hơn điều phải làm.

3. Một đứa bé nói với mẹ: “Mẹ, hôm nay mẹ rất đẹp.”
Bà mẹ hỏi : “Tại sao ?”
Bé trả lời: “Bởi vì hôm nay mẹ không nổi giận.”

Hóa ra sắc đẹp trong mắt người khác cũng đơn giản, chỉ cần không nổi giận là được.
                                       
4. Có ông chủ bắt con trai làm việc vất vả ngoài đồng.
Bạn bè nói với ông ta: - “Ông không cần phải bắt con trai
khó nhọc như thế, giống cây này tự nhiên cũng phát triển.
”Ông chủ nói: “ Tôi dạy dỗ con cái chứ đâu phải tôi chăm cây công nghiệp.”

Hóa ra răn dạy con cái rất đơn giản, để chúng nó chịu khổ chút xíu là có thể được.


5. Một huấn luyện viên quần vợt nói với học sinh :
“Làm thế nào tìm được quả bóng rơi vào đám cỏ ?
Một người nói: “Bắt đầu tìm từ trung tâm đám cỏ.”
Người khác nói: “Bắt đầu tìm từ nơi chỗ trũng nhất.”
Kẻ khác lại nói : “Bắt đầu tìm từ điểm cao nhất.”
Đáp án huấn luyện viên đưa ra là : “Làm từng bước, từ đám cỏ đầu này đến đầu kia.”

Hóa ra phương pháp để tìm thành công thật đơn giản,từ số 1 đến số 10 không nhảy vọt là có thể được.
                                                 
Cuộc sống vốn dĩ đơn giản

6. Có một cửa hàng đèn thường sáng trưng,
có người hỏi: “Tiệm của anh dùng loại đèn nào vậy, dùng rất bền.”
Chủ cửa hàng nói: “Đèn bị hư hoài đấy chứ, nhưng tôi thay ngay khi nó bị hư thôi.”

Hóa ra để duy trì ánh sáng thật đơn giản, chỉ cần dám thay đổi thôi.

7. Con nhái ở bên ruộng nói với con nhái ở bên vệ đường:
“Anh ở đây quá nguy hiểm, dọn qua chỗ tôi mà ở.”
Con nhái ở bên đường trả lời: “Tôi quen rồi, dọn nhà làm chi cho vất vả.”
Mấy ngày sau nhái ở bên ruộng đi thăm nhái bên đường,
nó đã bị xe cán chết, xác nằm bẹp dí.

Hóa ra phương pháp an toàn thật đơn giản, tránh xa lười biếng thì có thể được.

8. Có một con gà nhỏ khi phá vỏ trứng để chui ra,
Thấy con rùa đi ngang gánh chiếc mu nặng nề.
Con gà nhỏ quyết định rời bỏ cái vỏ trứng.

Hóa ra muốn thoát ly gánh nặng thật đơn giản, dẹp bỏ cố chấp thành kiến là có thể được.
                               
9. Có mấy em bé rất muốn làm thiên thần,
thượng đế cho chúng mỗi đứa một chân đèn,
và dặn lau chùi chúng cho thật bóng sáng,
Một hai ngày trôi qua thượng đế không đến, tất cả các bé đều bỏ cuộc.
Chỉ có một em bé vẫn lau chùi chân đèn sáng bóng
dù cho thượng đế không đến, dù mọi người chê nó dại,
kết quả chỉ có em được trở thành thiên thần.

Hóa ra làm thiên thần thật đơn giản, chỉ cần đem tấm lòng thật thà ra làm là được.

10. Một thanh niên đến xin làm môn đệ một vị thần.
Bỗng có con trâu nghé chui lên từ vũng lầy, toàn thân lấm đầy bùn dơ bẩn
Vị thần nói : “Con tắm rửa cho nó dùm ta.”
Cậu kinh ngạc : “Con đi học chứ đâu đi chăn trâu ?”
Vị thần nói : “Con không chăm chỉ vâng lời, thì làm môn đệ của ta thế nào được.”

Hóa ra biến thành thần thật đơn giản, chỉ cần đem lòng thành thật ra thì có thể được.”

11. Có một đoàn người đãi vàng đi trong sa mạc,
ai nấy bước đi nặng nhọc, chỉ có một người bước đi cách vui vẻ,
người khác hỏi: “Làm sao anh có thể vui vẻ được chứ ?”
Người ấy trả lời: “Bởi vì tôi mang đồ rất ít.”

Hóa ra vui vẻ thật đơn giản, thiếu chút ít thì có thể được.

12. Màu sắc của cuộc sống ở đâu ?

Buổi sáng thức dậy, màu sắc ánh sáng trên mặt, đón tiếp tương lai bằng vẻ mặt tươi cười rạng rỡ.
Đến buổi trưa, màu sắc ánh sáng trên eo lưng, thẳng lưng để sống hiện tại.
Đến buổi tối, ánh sáng màu sắc trên chân, chân đạp đất làm tốt chính mình.

Hóa ra cuộc sống cũng rất đơn giản,
chỉ cần có thể hiểu được “trân quý, biết đủ, cám ơn”,
thì anh có đầy đủ màu sắc của cuộc sống.

Chúc Bạn luôn nhìn mọi sự thật giản đơn

Cuộc sống vốn dĩ đơn giản



Cuộc sống vốn dĩ đơn giản


1. Một người đi tìm việc làm,
đi trên hành lang thuận tay
nhặt mấy tờ giấy rác dưới đất và bỏ vào thùng.
Vị phụ trách tuyển người vô tình nhìn thấy,
thế là anh được nhận vào làm việc.

Hóa ra để được tưởng thưởng thật là đơn giản,
chỉ cần tập tành thói quen tốt là được.

2. Có một cậu bé tập việc trong tiệm sửa xe,
một người khách đem đến chiếc xe đạp hư,
cậu bé không những sửa xe, lại lau chùi xe đẹp như mới,
bạn bè cười nhạo cậu đã làm một việc thừa.
Hai ngày sau, khách đến lấy xe đạp,
liền đón cậu về làm việc trong hãng của ông ta.

Hóa ra để thành công cũng đơn giản,
Hãy chứng tỏ mình thích làm nhiều hơn điều phải làm.

3. Một đứa bé nói với mẹ: “Mẹ, hôm nay mẹ rất đẹp.”
Bà mẹ hỏi : “Tại sao ?”
Bé trả lời: “Bởi vì hôm nay mẹ không nổi giận.”

Hóa ra sắc đẹp trong mắt người khác cũng đơn giản, chỉ cần không nổi giận là được.
                                       
4. Có ông chủ bắt con trai làm việc vất vả ngoài đồng.
Bạn bè nói với ông ta: - “Ông không cần phải bắt con trai
khó nhọc như thế, giống cây này tự nhiên cũng phát triển.
”Ông chủ nói: “ Tôi dạy dỗ con cái chứ đâu phải tôi chăm cây công nghiệp.”

Hóa ra răn dạy con cái rất đơn giản, để chúng nó chịu khổ chút xíu là có thể được.


5. Một huấn luyện viên quần vợt nói với học sinh :
“Làm thế nào tìm được quả bóng rơi vào đám cỏ ?
Một người nói: “Bắt đầu tìm từ trung tâm đám cỏ.”
Người khác nói: “Bắt đầu tìm từ nơi chỗ trũng nhất.”
Kẻ khác lại nói : “Bắt đầu tìm từ điểm cao nhất.”
Đáp án huấn luyện viên đưa ra là : “Làm từng bước, từ đám cỏ đầu này đến đầu kia.”

Hóa ra phương pháp để tìm thành công thật đơn giản,từ số 1 đến số 10 không nhảy vọt là có thể được.
                                                 
Cuộc sống vốn dĩ đơn giản

6. Có một cửa hàng đèn thường sáng trưng,
có người hỏi: “Tiệm của anh dùng loại đèn nào vậy, dùng rất bền.”
Chủ cửa hàng nói: “Đèn bị hư hoài đấy chứ, nhưng tôi thay ngay khi nó bị hư thôi.”

Hóa ra để duy trì ánh sáng thật đơn giản, chỉ cần dám thay đổi thôi.

7. Con nhái ở bên ruộng nói với con nhái ở bên vệ đường:
“Anh ở đây quá nguy hiểm, dọn qua chỗ tôi mà ở.”
Con nhái ở bên đường trả lời: “Tôi quen rồi, dọn nhà làm chi cho vất vả.”
Mấy ngày sau nhái ở bên ruộng đi thăm nhái bên đường,
nó đã bị xe cán chết, xác nằm bẹp dí.

Hóa ra phương pháp an toàn thật đơn giản, tránh xa lười biếng thì có thể được.

8. Có một con gà nhỏ khi phá vỏ trứng để chui ra,
Thấy con rùa đi ngang gánh chiếc mu nặng nề.
Con gà nhỏ quyết định rời bỏ cái vỏ trứng.

Hóa ra muốn thoát ly gánh nặng thật đơn giản, dẹp bỏ cố chấp thành kiến là có thể được.
                               
9. Có mấy em bé rất muốn làm thiên thần,
thượng đế cho chúng mỗi đứa một chân đèn,
và dặn lau chùi chúng cho thật bóng sáng,
Một hai ngày trôi qua thượng đế không đến, tất cả các bé đều bỏ cuộc.
Chỉ có một em bé vẫn lau chùi chân đèn sáng bóng
dù cho thượng đế không đến, dù mọi người chê nó dại,
kết quả chỉ có em được trở thành thiên thần.

Hóa ra làm thiên thần thật đơn giản, chỉ cần đem tấm lòng thật thà ra làm là được.

10. Một thanh niên đến xin làm môn đệ một vị thần.
Bỗng có con trâu nghé chui lên từ vũng lầy, toàn thân lấm đầy bùn dơ bẩn
Vị thần nói : “Con tắm rửa cho nó dùm ta.”
Cậu kinh ngạc : “Con đi học chứ đâu đi chăn trâu ?”
Vị thần nói : “Con không chăm chỉ vâng lời, thì làm môn đệ của ta thế nào được.”

Hóa ra biến thành thần thật đơn giản, chỉ cần đem lòng thành thật ra thì có thể được.”

11. Có một đoàn người đãi vàng đi trong sa mạc,
ai nấy bước đi nặng nhọc, chỉ có một người bước đi cách vui vẻ,
người khác hỏi: “Làm sao anh có thể vui vẻ được chứ ?”
Người ấy trả lời: “Bởi vì tôi mang đồ rất ít.”

Hóa ra vui vẻ thật đơn giản, thiếu chút ít thì có thể được.

12. Màu sắc của cuộc sống ở đâu ?

Buổi sáng thức dậy, màu sắc ánh sáng trên mặt, đón tiếp tương lai bằng vẻ mặt tươi cười rạng rỡ.
Đến buổi trưa, màu sắc ánh sáng trên eo lưng, thẳng lưng để sống hiện tại.
Đến buổi tối, ánh sáng màu sắc trên chân, chân đạp đất làm tốt chính mình.

Hóa ra cuộc sống cũng rất đơn giản,
chỉ cần có thể hiểu được “trân quý, biết đủ, cám ơn”,
thì anh có đầy đủ màu sắc của cuộc sống.

Chúc Bạn luôn nhìn mọi sự thật giản đơn
Đọc thêm..